Nhà thơ Nguyễn Duy sinh tại xã Đông Vệ, huyện Đông Sơn (nay là phường Đông Vệ, thành phố Thanh Hóa), tỉnh Thanh Hoá. Thời chiến tranh, ông từng nhập ngũ và tham gia nhiều trận đánh ác liệt. Tài năng thơ văn của Nguyễn Duy được biết đến từ rất sớm. Ông được đánh giá là một trong những nhà thơ lớn của làng thi ca Việt Nam với các tác phẩm được yêu mến, gắn bó với nhiều người từ thuở cắp sách đến trường như “Tre Việt Nam’’, “Ánh trăng”…
Đến với OSP, nhà thơ mang theo tâm nguyện giúp cho các bạn trẻ tại OSP hiểu được cái cốt lõi của thơ ca. Thơ ca không chỉ là những câu nói vần điệu, nó là tiếng nói của tâm hồn đồng điệu, là nỗi lòng con người trước mọi buồn vui thế sự. Với chất giọng truyền cảm, cách dẫn truyện dí dỏm, thân mật, nhà thơ Nguyễn Duy đã đưa người nghe đi qua nhiều cung bậc cảm xúc, đi qua suốt chiều dài lịch sử đất nước với những điều tưởng trừng như hoàn toàn xa lạ với thế hệ trẻ hiện nay.
Đó là những năm tháng chiến tranh gian khổ, ác liệt, tuổi thơ ông có đầy tiếng súng, tiếng bom Mỹ dội. Song, trong thơ ông không hề có hoang tàn đổ nát mà lại gợi lên thứ tình cảm hết sức thiêng liêng – tình Bà Cháu trong tác phẩm “Đò Lèn”.
“…Tôi trong suốt giữa hai bờ hư – thực
Giữa bà tôi và tiên phật, thánh thần
Cái năm đói củ dong riềng luộc sượng
Cứ nghe thơm mùi huệ trắng hương trầmBom Mỹ dội, nhà bà tôi bay mất
Đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
Bà tôi đi bán trứng ở ga LènTôi đi lính, lâu không về quê ngoại
Dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi
Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi!”
Đó là thời bao cấp thiếu thốn, đất nước bị kìm kẹp trong vòng cấm vận, con người ta chỉ biết trông chờ vào hạt bo bo, củ sắn. Các tác phẩm “Nhìn từ xa…Tổ quốc”, “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ”…mang hơi thở nóng bỏng trước thực tại nhiều xót xa.
Đó là thời không điện thoại, không Internet, đôi lứa yêu nhau qua lá thư tay ngượng nghịu mà tình yêu vẫn đẹp tuyệt và trong sáng biết bao:
“Đám mây dừng lại trên trời
Ðể cho dưới đất đám người chạy mưa
Ðể cho có lúc nương nhờ
Mái hiên ai cứ như thừa vậy thôi
Trắng trong từng hạt rơi rơi
Để cho em nép vào tôi thế này
Trắng trong từng hạt bay bay
Để cho tay chạm vào tay, giật mình…”
Không khí của ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10 tại OSP như thêm phần ý nghĩa bởi những câu thơ khắc họa hình ảnh người mẹ, người vợ mà ông vô cùng yêu quý, nâng niu. Và quả thật, thơ Nguyễn Duy đã khơi gợi những cảm xúc ngọt ngào, chân thật giúp cho mỗi thành viên OSP có giây phút lắng đọng tâm hồn, lắng nghe bản thân mình.
Thật đặc biệt khi buổi giao lưu được chứng kiến cuộc gặp gỡ đầy xúc động sau hàng chục năm xa cách giữa nhà thơ Nguyễn Duy và người bạn thơ tâm giao – nhà thơ Ngô Hoài Vịnh.
Cuối buổi giao lưu là bữa tiệc ngọt và những đóa hoa tươi thắm như một món quà bất ngờ mà các thành viên nam trong công ty đã chuẩn bị dành tặng các bạn nữ. Về phía công ty, ban lãnh đạo cũng có phần quà động viên tinh thần và những lời chúc tốt đẹp dành tặng chị em.
Có lẽ hiếm có lễ kỷ niệm ngày 20/10 nào lại đặc biệt như nơi đây. Qua đây, mỗi nhân viên công ty đã được truyền lửa để thêm yêu, thêm trân trọng giá trị cuộc sống và ý thức hơn trong việc nâng cao giá trị bản thân qua lao động, rèn luyện.
Một số hình ảnh về buổi giao lưu: